Cái này của tôi
Hai
hiền nhân đã chung sống với nhau dưới một mái nhà trải qua nhiều năm
tháng, nhưng không bao giờ họ lớn tiếng cãi vã nhau. Một hôm kia, một
người
có ý nghĩ ngộ nghĩnh. Ông bảo bạn: "Ít ra là một lần, tôi muốn chúng ta phải cãi vã nhau, như chúng ta thấy thiên hạ thường làm". Ông kia không khỏi ngạc nhiên về ý nghĩ kỳ lạ này, nhưng chiều bạn, ông ta hỡm hờ hỏi: "Cãi vã thế nào được, ít ra chúng ta phải tìm ra một việc gì chính đáng để cãi nhau chứ". Người có ý kiến phải cãi nhau đề nghị: "Này nhé, dễ lắm! Tôi để một viên đá ra giữa sân và quả quyết viên đá này là của tôi. Ông phải phùng mang trợn mắt, đỏ mặt tía tai và lớn tiếng cãi lại: làm gì có chuyện đó, viên gạch là của tôi. Rồi sau đó chúng ta cãi nhau". Nói xong ông ta bèn ra đường và tìm một viên đá to, khệ nệ khiêng ra đặt ở giữa sân. Ông bạn kia bắt đầu ngay, ông ta lớn tiếng: "Viên đá đó của tôi mà mắc mớ gì ông lại mang ra giữa sân". Ông kia cãi lại: "Viên đá này là của tôi. Tôi vừa tìm được ở ven đường. Bộ ông mù rồi sao mà không thấy?". Nghe nói thế, ông kia đáp: "À phải rồi, viên đá đó ông tìm được thì đúng là của ông rồi. Vả lại tôi cũng không cần có đá để làm gì". Nói xong, ông ta bỏ đi làm việc khác. Thế là ý định cãi nhau của hai người không được thành tựu như ý muốn. |
Thứ Năm, 29 tháng 11, 2012
Giá trị cuộc sống
Đùa chút xíu nà . Cục đá thì không them dành , không thèm cải vã còn cục ...vàng thì sao ta ???
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Thử lúc nào đó, mình cãi nhau xem BB nhỉ?
Trả lờiXóa:)